Kính gửi bác Tập Cận Bình!
Cháu
là Vũ Tuyên Hoàng, con của một thuyền viên đã bị tàu Trung Quốc bắn
cháy ca-bin. Hôm nay, cháu xin gửi bức thư này tới bác nhằm mục đích bộc
lộ những cảm xúc và ước mong của cháu.
Mấy
hôm trước cháu được biết rằng tàu Trung Quốc đã bắn súng lửa vào tàu
đánh cá của bố cháu làm mọi thứ cháy rụi. Sau khi biết tin này cháu cảm
thấy rất phẫn nộ và căm tức... Cháu biết rằng Việt Nam chỉ nhỏ bằng một
tỉnh thành của Trung Quốc. Vậy mà sao Trung Quốc lại làm như thế - thật
là một việc làm không thể chấp nhận. Bác cũng biết rằng Việt Nam là nước
yêu chuộng hòa bình rất ghét chiến tranh. Vậy mà Trung Quốc lại rắp tâm
cướp đi chủ quyền của Việt Nam - một việc làm thật đáng coi thường. Bây
giờ, dụng cụ lao động đã mất trắng. Mà bố cháu không làm gì sai trái
cả, chỉ là công việc bình dị thường ngày là ra khơi đánh cá.
Hơn
nữa, đây chỉ thiệt hại về mặt tài sản, nhưng như bố cháu có thể đã bị
thương hoặc ra đi mãi mãi, thì bác sẽ có thể gánh mọi trách nhiệm hay
không? Cháu nghĩ là không đâu, bác cứ thử đặt địa vị của bác vào địa vị
của bố cháu xem bác có thể khoanh tay đứng nhìn được không?
Bây
giờ gia đình cháu đã mất trắng của cải thì có thể làm được gì cơ chứ,
bác cứ nghĩ mà xem. Là một đứa trẻ cháu đã hiểu hết mọi chuyện và ấm ức
thế này, vậy một người lớn tuổi như bác còn ấm ức đến thế nào? Nếu như
bác muốn chứng minh cho toàn thể người dân Việt Nam biết bác là một tổng
bí thư tốt thì bác hãy ngăn chặn ngay việc làm đó lại. Bác hãy luôn
nhớ, cho dù mất đi của cải vật chất thì lá cờ của Tổ quốc Việt Nam vẫn
luôn tung bay cao vì chủ quyền biển đảo Việt Nam thuộc về Việt Nam chứ
không phải người Trung Quốc.
Sau
lá thư này, cháu mong ước bác sẽ quản lí đất nước thật tốt để hòa bình
và quyền bình đẳng của hai nước sẽ mãi mãi được bảo tồn và gìn giữ.
Cháu rất mong ước điều này sẽ trở thành hiện thực trong mai đây thôi! Cháu kính chào bác.
Cháu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét