Iran và Trung Quốc đang tăng cường sự hiện diện trong
vùng Vịnh. Ngày 18 tháng Hai, Pakistan chính thức chuyển cho Trung Quốc
quyền kiểm soát cảng Gwadar gần eo biển Hormuz. Một ngày trước đó, nước
Cộng hòa Hồi giáo Iran công bố xây dựng căn cứ hải quân tại cảng
Pasabandar, trên bờ Vịnh Oman. Căn cứ sẽ chỉ cách cảng Gwadar 30 cây số.
Không
ai biết, liệu hai động thái có vô tình xuất hiện cùng. Hiệp định chuyển
quyền kiểm soát cảng Gwarda cho Trung Quốc đã được cơ quan có thẩm
quyền của Pakistan chấp thuận về nguyên tắc hồi cuối tháng Giêng. Thông
qua các kênh ngoại giao, Tehran có thể nhận được từ Bắc Kinh thông tin
Trung Quốc và Pakistan hoàn thành thủ tục bàn giao kiểm soát Gwadar ngày
18 tháng 2. Để tăng thêm ấn tượng lập căn cứ hải quân ở Pasabandare,
rất có thể Iran quyết định công bố điều này một ngày trước khi thỏa
thuận giữa Trung Quốc và Pakistan được chính thức ký.
Bắc
Kinh và Tehran vốn là các đối tác chiến lược. Họ thừa sức xây dựng một
kịch bản chung Gwadar - Pasabandar nhằm đạt sự hiệp lực chính trị và
kinh tế. Nhất là khi các lợi ích địa chính trị của cả hai bên liên quan
tới những đề án mới này rất tương đồng.
Cảng Gwadar
tọa lạc ở vị trí "cổ họng" chiến lược của Vịnh Ba Tư. Từ đây chỉ 400 km
là đến eo biển Hormuz, hành lang vận tải dầu và khí hóa lỏng của Trung
Đông cho Trung Quốc, - chuyên gia Boris Volkhonsky thuộc Viện Nghiên cứu
Chiến lược Nga nhận xét:
“Đối với Trung Quốc, cảng
Gwarda không chỉ quan trọng về lợi nhuận, thậm chí không chỉ có giá trị
về mặt giảm chi phí vận tải nhiên liệu từ châu Phi và Trung Đông. Ý
nghĩa của cảng nổi bật sau thực tế đối thủ địa chính trị của Trung Quốc
là Hoa Kỳ bày tỏ chuyển dịch trọng tâm chiến lược của mình tới khu vực
Châu Á-Thái Bình Dương cách đây gần một năm. Mỹ bắt đầu tích cực hiện
diện quân sự ở các nước mà Trung Quốc không có mối quan hệ thật sự tin
cậy. Trong đó có Philippines và đặc biệt quan trọng là Singapore, quốc
gia đứng ở mũi đất phía nam bán đảo Malay. Phần hẹp nhất của eo biển
Malacca là lối đi trọng tâm của hoạt động vận tải biển nhiên liệu
hydrocarbon sang Trung Quốc.”
Rõ ràng, Bắc Kinh cũng
như Tehran thực hiện bước tiến địa chính trị trên bình diện gia tăng đối
đầu với Hoa Kỳ. Trong trường hợp xảy ra đụng độ quân sự, Hoa Kỳ không
khó gì chặn đứng kênh cung cấp dầu mỏ cho Trung Quốc ở eo biển Malacca.
Khoảng 80% nguồn nhiên liệu dành cho Trung Quốc đi qua hành lang này. Đó
là nguyên nhân bắt buộc Trung Quốc thiết lập những tuyến đường vận tải
thay thế. Chiến lược của Trung Quốc được đề cập đến có tên Chuỗi ngọc
trai, bao gồm mạng lưới các cơ sở chiến lược cảng, căn cứ và trạm quan
sát ở Sri Lanka, Bangladesh và Myanmar. Trong khuôn khổ Chuỗi ngọc trai,
quyền kiểm soát cảng Gwadar đối với Trung Quốc trở thành bước ngoặt về
đảm bảo ưu thế địa chính trị ở khu vực.
Căn cứ ở
Pasabandare sẽ mở rộng cho Tehran sự hiện diện quân sự của quốc gia
trong vùng. Rõ ràng, nhiệm vụ của căn cứ không chỉ đơn thuần là kiểm
soát biển, mà trong trường hợp bất khả kháng Pasabandare cho phép Tehran
ngăn chặn hành lang năng lượng. Với khoảng cách vẻn vẹn 30 cây số giữa
Pasabandar và Gwadar, Iran và Trung Quốc sẽ dễ dàng “tiền trao cháo múc”
nhiên liệu dầu.
Trong bối cảnh quan hệ có phần lạnh
nhạt với Mỹ, Pakistan tích cực thúc đẩy liên lạc với Trung Quốc và Iran.
Bằng động thái giao quyền kiểm soát cảng Gwadar cho Trung Quốc,
Pakistan đã dang tay giúp các đối tác tạo cơ hội phối hợp vị thế cho
nhau trong khu vực.
Theo TNN Nga
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét